Thứ Sáu, 5 tháng 3, 2010

Truyện ngắn 1.200 chữ của Trần Văn Thưởng

Truyện ngắn 1.200 chữ của Trần Văn Thưởng


Vợ bạn

Hai người, một đàn ông và một đàn bà, mỗi người một chiếc xe máy chạy tà tà ra hướng nghĩa địa ở vùng ven đô. Người đàn bà đi trước dẫn đường, mặt đón gió cho tóc phất phơ bay. Người đàn ông ngoan ngoãn theo sau.

Đó là một buổi chiều rực rỡ. Nắng nhuộm vàng con đường đất, dã quỳ đua nở màu hoàng hoa dậy khắp trang viên. Tiếng lục lạc nghé ọ khua động miền thảo nguyên thương nhớ.

Rồi cuối cùng họ cũng dừng lại. Ngay trước một mộ phần. Người phụ nữ lặng lẽ bày biện hoa quả, bánh trái phía trước một phiến đá tạc khắc đôi dòng chữ chân phương: “Nơi yên nghỉ vĩnh hằng của … Sinh ngày … Tạ thế … Hưởng dương 32 tuổi/ Vợ con đồng lập mộ”. Trong lúc người đàn bà thành kính thắp hương khấn vái, người đàn ông bật lửa mồi một điếu thuốc, cắm vào bát hương nghi ngút khói. Bầu trời lúc đó là một cõi xanh trong thiên khải không gợn chút mây.

- Điền có nói với ảnh điều gì thì nói đi! – Người góa phụ chợt phá tan bầu không khí tĩnh lặng bằng một giọng nói khẽ khàng.
- Ừa, Giang để tui – Người đàn ông đáp lại.

Điền đứng chắp tay hướng mắt về phía bức di ảnh của người quá cố trên bia đá, miệng lầm rầm những điều gì đó mà chỉ có gió mới có thể nghe được. Còn Giang lom khom người nhổ sạch những bụi cây dại mọc quanh ngôi mộ. Trên bầu trời thoáng hiện cụm mây trắng bồng bềnh trôi nhanh.

Họ đứng bên nhau, trước con kênh đào dẫn thủy về một khu nông trang nào đó tận cuối con đường.

- Điền biết không, con kênh đào này là âm trạch của mộ chồng mình đó! Nó thỏa mãn cơn khát của chồng mình, giúp ảnh dưới đó an tâm mà nghỉ ngơi.
- Vậy là sao?
- Chả là trước khi nhắm mắt, lời cuối cùng ảnh bật ra chỉ vẻn vẹn mỗi từ: “Nước”. Ảnh bị tai nạn giao thông ngay sau cuộc nhậu với bạn bè. Mỗi lần nhậu về, thể nào ảnh cũng nốc một ly nước thật đầy, rồi hôn vợ con. Chỉ mỗi điều cỏn con như thế mà ảnh cũng chưa kịp làm trước khi mất.

Điền nghe rõ trong âm sắc tưởng như thường nhiên ấy là cả một niềm chơi vơi của người góa phụ trẻ. Ngày xưa, ngày xưa, ngày xưa … đã trôi qua mất rồi. Không những với Giang, mà cả Điền nữa, cũng đánh vụt mất rồi. Điền thẫn người nhìn lên một tảng mây, lúc này chợt nhuốm màu đen thẫm.


* * *

Điền lấy mấy tờ bạc lẻ ra cho mấy đứa nhỏ chăn dê, nhờ chúng trông xe dùm, rồi hai người tản bộ dọc theo con kênh đào. Đi ngược hướng nước chảy. Vẫn là Giang đi đằng trước, mái tóc bồng bềnh trong gió chiều. Điền lẽo đẽo bước theo sau, cảm nghe một làn hương thơm thoáng nhẹ mơn man thịt da. Hồi cấp ba, cũng vì làn hương này mà Điền phải nhiều đêm thao thức. Nhưng Điền đã không dám bước tới, chỉ bởi bản tính nhút nhát, nhiều người còn giễu là hèn. Có đứa nói vui Giang Điền là một thác nước đẹp; nước ầm ào vậy mà chẳng thể làm mòn đá. Điền cứ trơ ra vậy, rồi đến ngày Giang đi lấy chồng. Vậy là hết những ngày đạp xe đến nhà Giang, câu chuyện câu trò để được nhìn thấy Giang cười. Nụ cười vương buồn. Có lẽ nụ cười Giang đã nhuốm nét buồn tự lúc sinh ra, ngoại trừ những lần hiếm hoi Giang bật cười hết cỡ. Vậy là hết những lần bạo phổi leo tường nhảy vào nhà hát, đến tủ thuốc lá của Giang lấy cớ mua vài điếu cho Giang vui vào những đêm gánh hát về diễn vùng ngoại ô.

Đã nhiều năm trôi qua, Điền không nghĩ đến một ngày như hôm nay. Một ngày ai đó lìa trần. Một ngày, đôi chân bỗng chùn lại. Một ngày người góa phụ hai con sớm tối đi về trên lộ trình quen thuộc. Một ngày ước mơ chỉ còn là hương khói. Một ngày áng mây đen phủ kín bầu trời.

Họ dừng lại. Khoảng cách giữa họ chỉ bằng cái nắm tay. Người đàn bà thoáng nghĩ đến bữa cơm chiều. Còn người đàn ông thì nhớ bầu không khí đàn đúm. Nhưng suy nghĩ riêng lẻ của họ không ngắt được dòng hoài niệm về một quãng hoa niên, mà giờ đây nó dường như đang rơi xuống dòng nước kênh đào, trôi về một nơi nào đó.

- Tóc Điền đã muối tiêu rồi kìa! – Giang nghịch ngợm trỏ tay lên đầu bạn.
- Vậy là nhất rồi còn gì! – Điền đáp.
- Nghĩa là sao?
- Giang không nghe mấy cô miền quê mình thường nói: “Nhất muối tiêu, nhì Việt kiều” à?
- Ông vẫn nghịch ngầm như xưa!

“Nghịch mà nhát”, Điền thầm nói thêm vào câu của Giang. Người đàn ông bất chợt buông một câu sắc như dao:

- Giang định ở một mình hoài vậy sao?

Tim Giang bỗng thắt lại. Giang biết thế nào cũng phải nghe câu này một lần nữa. Nó làm Giang cựa quậy, nhưng vừa mới động đậy sợi dây trói vô hình đã thít chặt người Giang lại, làm Giang nghẹt thở.

- Điền ác lắm.

Giang nói với Điền nhưng mà như đang nói với chính mình.

- Giang vẫn có thể làm lại mà. Chưa muộn đâu, Giang ơi!
- Không. Điền ác lắm – Giang lắc đầu, hai tay buông thõng, gương mặt thẫn thờ ngây dại.

Đã sáu năm qua, Giang cố không nghĩ đến điều này. Nhà chồng Giang đã rất tốt với Giang. Cuộc sống của Giang lúc này không thiếu thứ gì cả. Gia sản của nhà chồng, hai đứa con và phía trước là cả tương lai của chúng. Giang đã tìm thấy được nguồn vui trong cuộc sống không có đàn ông. Giang đã nghĩ, chỉ một giây phút tơ tình, người chồng dưới kia sẽ bị “khát”. Cơn khát của chồng luôn là nỗi ám ảnh trong lòng Giang. Đó là lý do khiến Giang từ chối bất kỳ một lời ngỏ nào.

Để rồi hôm nay, điều đó lại xảy đến, từ một người bạn.

* * *

Lúc quay trở lại ngôi mộ, họ sánh bước dọc con kênh đào, theo dòng nước chảy xuôi. Một áng mây cuối ngày trôi trên bầu trời mặc cho họ có ở đó hay không. Bên người phụ nữ vừa gần lại vừa xa, Điền muốn đưa tay nắm lấy bàn tay đơn lẻ ấy, nhưng nghĩ sao, rồi lại thôi.

Chợt có tiếng điện thoại vang lên. Điền nghe máy. “Ờ, ờ, về liền, về liền”. Giang hỏi: “Ai vậy?”. Điền đáp: “Vợ mình gọi về ăn cơm!”. Lúc hai người yên vị trên xe máy, Điền nhìn xoáy vào mắt Giang: “Bà nên suy nghĩ lời nói vừa rồi của tui nghen!”. Giang đáp: “Ừa”. Kèm theo nụ cười buồn muôn thuở. Đó là hình ảnh cuối cùng Điền còn lưu dấu về người vợ bạn mình trước khi gia đình Điền bay đi xa

Không có nhận xét nào: