Truyện ngắn
BẾN ĐỖ DIỆU KỲ
Lê Quang Kết
Tên quen gọi
ở nhà của em là Gái, năm 6 tuổi vào lớp một làm giấy khai sinh ba đặt là Đoàn
Thị Lành. Nhà Lành nghèo lắm - thuộc diện vùng sâu vùng xa của miền Trung khô cằn sỏi đá. Miền
đất “khắc bạc” “nắng nẻ mưa nguồn” níu chặt gia đình Lành. Năm Lành học
cuối cấp trung học cơ sở ba bạo bệnh thuốc thầy chạy chữa “tát hết nước” cả tây
đông y nhưng cuối cùng bệnh tình cũng
không qua khỏi. Ba mất, miếng đất hương hỏa của gia đình phải bán để trang trải
nợ nần nhưng vẫn thiếu trước hụt sau, ông chú thương tình cho mẹ con Lành miếng
đất phía sau rặng tre cuối vườn. Tang ba xong , hỗ trợ từ bà con mẹ cất tạm nhà
- nói cho hay thế thôi nhưng chỉ cái chòi dặt dẹo thưng ván lợp tôn tạm che mưa
nắng, cái nghèo đẩy tới bước đường cùng với mẹ, Lành và hai em.
Lành đẹp cả
dáng lẫn da, cân đối cao ráo, bạn bè và nhiều người yêu quý nét chân quê đẹp
người đẹp nết của em. Năm cuối cấp phổ thông Lành đành nghỉ học, chuyện khỏi phải
bàn. Nhiều lần Lành xin mẹ lên thành phố làm công nhân. Mẹ bảo cố học đi con, học
mới nuôi hy vọng thay đổi cuộc đời nhưng Lành nghĩ cái ăn cái mặc của cả gia
đình và còn hai em đi học nữa làm sao lo nổi. Chị Liền xóm dưới lên thành phố
làm công nhân may về chơi, Lành khăn gói theo chị - mẹ căn dặn trước hôm ra đi.
-
Thành phố dữ nhiều
lành ít, phận gái phải lo giữ thân giữ nết nghe con…
-
Dạ, con sẽ cố gắng…
mẹ ơi! Giọng em nức lên nghẹn ngào nước mắt rơm rớm…
Trong lúc chờ đợt tuyển công
nhân may đầu quý, tạm thời Lành phục vụ quán cà phê cùng cô chị bạn mới quen.
Chuyện bưng bê dọn dẹp tính tiền ở điểm cà phê nhẹ nhàng nhưng chủ quán yêu cầu
phải tươi cười vui vẻ cùng khách, ăn mặc phải có chút mát mẻ hở hang - chuyện
này làm Lành khó xử nhưng cuối cùng cô đành chấp nhận. Người hiền hòa chất phác
thường nhẹ dạ cả tin - lúc đầu Lành ngượng ngùng xấu hổ lắm, cô chị bạn khích lệ
và khéo lời đưa đẩy.
- Em diện
vào hở một tí thôi là lắm kẻ đê mê, biết đâu có thiếu gia trồng cây si rồi đổi
đời phận gái quê lên tỉnh…
Nhờ vào sự tư vấn và kinh
nghiệm của chị bạn trong việc ăn mang Lành thay da đổi thịt khác hẳn. Một cô
Lành thôn nữ chân quê thành một cô Lành phố thị tân kỳ - một cô Lành đồ bộ giản
dị thành cô Lành váy áo phô trương - một cô Lành mộc mạc tự nhiên thành cô Lành
phấn son quyến rũ…Chiếc váy đen quá gối cái áo sát nách khoe ngực mái tóc ngắn
mặt hoa da phấn làm Lành biến hình nhanh - một số người quen biết không còn nhận
ra cô gái quê hôm nọ. Kể từ có cô Lành quán cà phê đông hẳn lên. Chị bạn bàn tiếp
chuyện thay cái tên Lành nghe quê mùa thô thiển bằng cái tên của người thành phố
- Thiên Kim, Mai Lan hay Thu Thủy, Dáng Kiều…chẳng hạn - em chọn tên nào?
Mỗi ngày trôi qua tối đến đối
diện với bóng đêm, lòng Lành tự nhủ: Mình có còn Gái của ngày nhỏ không? Con
Lành hiền lành ngày trước ở quê giờ thế này ư? Mình nói sao với mẹ về những đổi
thay này? Hay là đăng ký tuyển dụng làm công nhân may yên lành?...Bao nhiêu là
giằng xé tâm can của cô gái chân ướt chân ráo bước vào đời - nhưng hình như thói
quen xấu dễ lây lan tiêm nhiễm và cũng khó từ bỏ…
Lành chọn tên mới là Mỹ Lan,
gần âm với chữ Lành tiện đôi bề. Thu nhập Mỹ Lan cao lên do có tiền tip mỗi khi
khách mời hát ngay trong quán. Thực ra cà phê chỉ là phần phụ còn có các phòng
hát karaoke theo nhu cầu của khách. Cô đã khác. Gái thành thị. Đi đứng nói năng
cử chỉ thị dân. Buổi sáng thời gian Mỹ Lan dành cho trang điểm cả tiếng, bước
ra khỏi phòng trọ mắt kiếng găng tay kiêu kỳ, quần áo thay đổi không đụng hàng
mỗi ngày. Cô Lành ngày cũ không còn mà là Mỹ Lan thì hiện tại - đong đưa mời gọi
cả liếc mắt gợi tình…
Con người lạ thật “được voi
đòi tiên”, lòng tham vô đáy, đồng tiền luôn có sức mạnh vạn năng.
Ăn thích ăn ngon. Mặc thích mặc đẹp. Đẹp thích đẹp
hơn. Ít muốn thêm nhiều. Giàu muốn giàu hơn. Thèm khát bằng người hơn người…và
cấp độ cứ tăng dần không dừng lại. Mỹ Lan đang bước vào thế giới mới lạ. Cô muốn
chinh phục mọi thứ, lòng tham trong cô chưa có nhu cầu tỉnh thức hay hoàn
lương…
Mỹ
Lan cứ thế lao vào cuộc sống sa đọa, buông xuôi tất cả. Đồng tiền làm cô mù
quáng…đem tấm thân ra đánh đổi mặc cho thú ham của lạ của các đấng mày râu lọc lừa
bịp bợm. Trong
một lần tiếp bia và hát karaoke cùng khách, cô bị hút hồn bởi một anh chàng tự xưng
là doanh nhân thành đạt. Cô gái trẻ bị mê hoặc bởi vẻ điển trai cộng với tài ăn
nói lôi cuốn lém lĩnh. Nghĩ mình gặp được nửa bên kia của cuộc đời, Mỹ Lan dành
hết tình cảm và trao hết cho anh ta mà không chút đắn đo nghi ngại…
Nhưng cô có biết đâu chàng doanh nhân đóng
kịch kia đã có vợ và một gia đình êm ấm. Biết chồng mình đang dan díu - nàng ta
tìm cách đối phó dằn mặt tình địch. Dò la tìm kiếm và âm thầm theo dõi cô ta
biết nơi ở đường đi nước bước của Mỹ Lan. Họ bàn tính một trận đòn ghen với các
kịch bản khác nhau. Chuyện gì đến phải đến! Một đêm trên đường về Mỹ Lan đã bị
một nhóm côn đồ chặn đánh trấn lột đòn roi cắt đi mái tóc cùng với một bản án
nghiêm khắc từ người vợ “Hãy thôi thói trăng hoa đi ngang về tắt khốn nạn của
cô đi, hãy dừng ngay cái trò tình nhân tình nhân nghĩa giả dối bỉ ổi kia đi,
hãy trả chồng tao về với gia đình…”
Tỉnh dậy trong bàng hoàng thảng thốt ở một
bệnh viên tư, Lành nghe toàn thân buốt nhức không thể gượng dậy được. Nhìn
chung quanh một màu trắng lạnh toát, cô bần thần nhưng chẳng nhớ được gì. Mắt
đảo nhìn phía bên kia có một chàng trai mũi cao mắt xanh đang nhìn mình với ánh
mắt bao dung cảm thông. Rồi Lành lại thiếp đi trong mê man…
Nhiều ngày sau, Lành khá hơn có thể nghe
hiểu dù trả lời còn thều thào. Vẫn là anh chàng người nước ngoài - anh nói được
tiếng Việt khá sành sỏi…
- Tôi là Tony, người Hà Lan tới Việt Nam
hợp tác với Việt Nam trong tổ chức ILO (International Labour Organization
- Tổ chức lao động quốc tế), tình cờ bắt gặp cô nằm trên đường phố thương tích
đầy mình - tôi đã đưa tới bệnh viện này được các y bác sĩ chăm sóc giờ cô đã
khá hơn…
-
Cảm… ơn… anh!
-
Tôi cũng đã gặp người bạn của em, chị ấy kể cho nghe câu chuyện về em,
tôi hiểu và thương cảm.
Sự chăm sóc ân cần của một người chưa
quen biết lại là người nước ngoài - đối với Lành là phép lạ giữa cõi đời tục
lụy nhiều ngang trái. Chân cô chưa thể đi được ngồi trên xe lăn, mỗi ngày Tony
đẩy cô dạo quanh khu bệnh viện, anh luôn nhìn cô ánh mắt trìu mến. Tony lại tập
cho Lành những bước chân tập tễnh. Nhìn Lành chập chững như đứa trẻ lòng anh
mừng vui khôn tả…Ngày từng ngày qua một tình cảm lạ kỳ giữa hai người xa lạ -
họ giữ chưa dám ngỏ nhưng lòng… như đã. Truyện cổ tích giữa đời thường đến với cô
Lành - quả là diệu kỳ!
Lành lành. Trước khi về nước Tony xin cho Lành làm công nhân ngành may -
công ty có mối quan hệ công việc với anh. Dù mức lương chưa cao nhưng tạm đủ
sống và Lành tự nhủ: Vững tay nghề sẽ sáng mãi tương lai. Lành cố gắng chăm chỉ
học hỏi đồng nghiệp và có sáng kiến nên sản phẩm có chất lượng và thu nhập ngày
mỗi khá hơn…Lành yên lành với nghề may mà thuở nhỏ cô yêu thích…
Niềm vui là hàng tuần Lành được thư trên email và facebook từ Tony. Cô
trông chờ tin anh như con chờ mẹ. Anh hỏi thăm sức khỏe công việc với lời lẽ tràn
đầy yêu thương. Anh hứa cuối năm sẽ sang Việt Nam về quê thăm mẹ Lành và hai
em. Chao ôi! Lành nói chuyện trên FB với Tony mà lòng gợn lên yêu thương tận
đáy lòng. Cô đã yêu. Ngày trước đàn ông đến với cô đâu chỉ tình yêu. Đối với
Tony - anh là tình đầu của Lành. Ôi tình đầu, kỳ diệu thay - như mưa mùa hạ
khiến lòng dịu mát - như gió mùa thu làm lòng nhẹ êm - như bài thơ vi diệu vượt
lên mọi định kiến san bằng mọi thứ mọi cái trên đời…
Cảng hàng công quốc tế một ngày đẹp trời, Lành đón Tony với niềm tin yêu
nôn nao chờ đợi. Anh quyết định định cư Việt Nam với công việc ở ngành may -
trợ lý kỹ thuật và sáng tạo cho công ty đã có thời gian Tony hợp tác. Tình yêu
chắp cánh bay cao!
Lành nghỉ phép. Cả hai cùng về quê xin mẹ. Tối hôm đó mẹ lặng lẽ làm mâm
cơm khấn vái trước bàn thờ ba cho phép con gái đi lấy chồng. Đám cưới hai người
chỉ làm nhẹ nhàng đơn giản ở quê, họ hàng bà con đến chung vui cũng chỉ trên
dưới 10 mâm. Dù người nước ngoài nhưng Tony chẳng phải đại gia hay giàu có,
Lành nghĩ mai này dành dụm tích lũy mua căn hộ chung cư để an cư lạc nghiệp.
Bạn bè thời cắp sách tới mừng cô với lời chúc: Bến đỗ bình yên…còn Lành tự nhủ
với mình: Lòng cô mừng mừng…tủi tủi…không
chỉ bình yên…mà là…Bến đỗ diệu kỳ! Lành bỗng nhớ ra rằng tự bao đời cha ông đã tuyên
ngôn “hồi đầu thị ngạn”. Ngoảnh lại yêu thương để
thấy bờ!
Lê
Quang Kết
ĐT: 0907 615
510
Email:
lequang54@gmail.com
Chung cư Lê
Thành B2.08.08 Khu phố 3 Phường An lạc, Quận Bình Tân, Tp.HCM
Căn cước công
dân số 04605400015- Ngân hàng BIDV số tài khoản: 64210000025491
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét