Thứ Tư, 25 tháng 3, 2009

Thơ Sơn Núi


Nguyễn Đức Sơn

hành động

các em hãy cùng công kênh trái đất
dang chân dài lấy thế trước hư vô
anh núp rình sợ thần thánh về xô
dành tác phẩm muôn đời to lớn nhất.

bắt đầu thở

bắt đầu thở là bắt đầu hạnh phúc
không bao giờ anh nói dối em đâu
ôi bất động ngàn năm thân gỗ mục
cửa tồn sinh em hãy mở cho lâu.

thi sỹ

khi ý thức mặt đất này dang dở
ta vội chìm trong bóng nguyệt mang mang
khi chấp nhận một ngàn lần đổ vỡ
ta một hồn đắm đuối giữa tan hoang.

Giữa Đồi Nhạt Nắng

Tóc ai bay giữa đồi nhạt nắng

Mắt biếc ru êm cả buổi chiều

Chầm chậm buồn xa đưa héo ruột

Bóng vàng nghe tắt giữa hoang liêu

Rồi tự ngàn năm gió lên về

Mây buồn đu võng xuống sơn khê

Mưa giăng ướt cả tình xưa cũ

Ðồng vọng sầu dâng lên não nề

Lối mòn heo hút chiều sa rụng

Người ơi sao u hờn mênh mông

Bâng khuâng chân bước tìm quên lãng

Ôi dáng thu xưa trắng ngập lòng.

Nhìn Con Tập Lật

Nắm tay lật úp đi con

Co thân tròn trịa như hòn đá lăn

Muốn cho đời sống không cằn

Tập cho quen mất thăng bằng từ đây

Nói Thật

Ở ăn với mẹ mày nhiều

Có trưa hộc máu có chiều trào cơm

Có đêm quẫn trí sôi đờm

Sáng ra cuộc sống quá nhờm con ơi

Ru con cha rống thấu trời

Oan khiên tan ở giữa đời cho mau

Mai Kia

Mai kia tan biến hận thù

Giữa đêm sao chiếu mịt mù phương đông

Cha về ôm cả biển sông

Duỗi chân duỗi cẳng nằm không một đời

Cho con cha hứa một lời

Duổi mây thiên cổ rong chơi tối ngày

Thu nào tóc bạc oà bay

Có con chỉ trỏ mới hay tuổi già

Cúi hôn trời đất đậm đà

Cha tan theo bóng trăng tà vạn niên

Rơ Miệng Con

Nằm yên thôi chớ vùng vằng

Để cha rơ miệng con bằng mật ong

Bẻ luôn cái lưỡi cho cong

Nói năng lấp liếm mới hòng người nghe

Mộng Vô Biên

hãy đốt đuốc hằng đêm trên trái đất

cho núi rừng và biển thẳm lung linh

các em là sáng rực cả vô minh

để anh có một nguồn vui bất tuyệt

hãy đọc kỹ hồn anh trong bóng nguyệt

các em vừa mười bốn với mười lăm

bài học gần nhưng cũng rất xa xăm

các em hãy bắt đầu yêu bụi cát

bởi trái đất là niềm kiêu hãnh nhất

dù xe đời lăn hố thẳm ngửa nghiêng

đã chết rồi bao ngưỡng vọng thiêng liêng

dù khuya vắng trời muôn sao lấp lánh

chúng đã dựng lên bao nhiêu thần thánh

ung thúi rồi dưỡng chất của chiêm bao

đêm mới về niềm hoan lạc xôn xao

ta đốt đuốc chạy dài trên trái đất

xin đừng khóc dù trăng sao sẽ tắt

nắm tay vòng các em hãy quay nhanh

lệ ứa tràn vũ trụ sáng long lanh

ta đốt đuốc soi trên bờ bụi cát

Đêm Trăng Lu

buổi tối đó bầu trời như muốn ngã

anh một mình ôm lấy bóng trăng tan

mây thấp quá và hồn anh tối quá

không chỗ nào thở được dưới trần gian

Một Sáng Hồng

tôi dừng lại giữa năm mười sáu tuổi

một sáng hồng nghe nắng rụng tan hoang

tôi nằm xuống phập phồng hai lá phổi

sao mảnh đời đang chảy bỗng khô rang

đau nhức quá trong tôi niềm tuyệt đối

nên cổi quần chạy giữa đám vi lô

tôi động cỡn nhảy kè bên khe núi

rồi ôm đầu lao thẳng xuống hư vô

Hồn Đã ủ Ngàn Năm

một buổi trưa nhớ tràn về tuổi nhỏ

ta lạnh người ôm chiếc bóng rung rinh

hồn đã ủ ngàn năm trong lá cỏ

cánh chuồn chuồn chới với giữa tâm linh

Khát Vọng

các em hãy đi tuần quanh trái đất

ôi tuổi vàng mười sáu với mười lăm

phải hoàn thành sứ mạng một trăm năm

trước khi biến tan vào trong bụi cát

nắm tay cất đại đồng ca bát ngát

ở trên đầu thần thánh với âm binh

mấy ngàn năm nguồn cội của điêu linh

chúng lảm nhảm an toàn sau bí tích

kiêu dũng nhất là con đường không đích

ta cắm đầu lao thẳng tới hư vô

ôi mộng đời cháy sém cỏ cây khô

trăng thế kỷ rừng Đông Phương sáng chiếu

Hỗn Mang

anh chắc chắn có ngày em sẽ hỏi

dù sáng hồng biển thở rất xôn xao

dù trưa vàng mây thắp sáng chiêm bao

dù đêm trắng rừng trăng đầy gió thổi

không có cách gì anh còn sống nổi

dù một đời im lặng dưới ngàn sao

Một Mình Đuổi Theo Mây Bạc Bay Trên Biển

Biển chiều còn một mình tôi

Ðuổi theo mây bạc giữa trời bao la

Thủy triều chợt rút ra xa

Bóng thanh xuân rụng ác tà sau lưng.

Tịch Mạc

Rồi mai huyệt lạnh anh về

Ru nhau gió thổi bốn bề biển xưa

Trăng tà đổ bóng cây thưa

Mộng trần gian đã hái vừa chưa em.

Tôi Thấy Mây Rừng

Một ngày đau khổ chín trong tôi

Tôi đến bên cây lẳng lặng ngồi

Cây thả trái sầu trên nước lắng

Mặt hồ tan vỡ ánh sao trôi

Thôi nhé ngàn năm em đi qua

Hồn tôi cô tịch bóng trăng tà

Trời sinh ra để chiều hôm đó

Tôi thấy mây rừng bay rất xa.

Ðêm Khơi

Lênh đênh thuyền giạt xa miền

Nửa đêm bừng tỉnh man thiên một trời

Trông lên thượng đế đi rồi

Hỏi mây thái cổ con người vân vi

Lối mòn cỏ một xanh rì

Ngoài ra kìa chẳng có gì nữa sao

Ðảo buồn thổi gió lao xao

Ngàn xưa còn tiếng thì thào biển khuya.

Bọt Nước

Tôi dòm đời khi tuổi sắp hai mươi

Nhìn trước nhìn sau thấy rõ ràng

Những người đi trước sầu đeo nặng

Những người đi sau sầu không tan

Tôi dòm đời khi tuổi sắp hai mươi

Thấy hay hay nhưng làm sao cười

Như chuyện lớn lên rồi có vợ

Cuối đời về đất lạnh nằm xuôi

Tôi dòm đời khi tuổi sắp hai mươi

Thấy vắng tan hoang ngụt đất trời

Cha mẹ anh em còn đông đủ

Mình tôi sao mối sầu không nguôi

Ngập ngừng chân bước con đường vắng

Mây trắng bay lên òa đất trời

Tôi cúi đầu nghe mình nhỏ lệ

Biết chuyện gì rồi cũng buồn thôi

Rộng biển trời ơi cái chán chường

Nhạt phèo cả những mối sầu vương

Ôi từng đêm thức nghe xa vắng

Về ngập trong hồn tự bốn phương

Tôi dòm đời khi tuổi sắp hai mươi

Ðôi lúc còn mơ chuyện trên trời

Ðôi lúc còn buồn chuyện xa xôi

Khi biết trước sẽ lui về hủy diệt

Vẫn biết thương nếu cha mẹ chết

Vẫn thấy sầu khi nhớ người yêu

Nhưng tình tôi thì vẫn không đều

Biết sao được hỡi người tôi mến

Vâng tình tôi thì cũng không nhiều

Coi tất cả chỉ là bọt nước

Vâng tất cả chỉ là bọt nước.

Nguyễn Đức Sơn

Không có nhận xét nào: